Friday, July 4, 2014

Lên Voi - Xuống Chó

Nguyên Thạch (Quanlambao)


Khi lên voi 
Voi cao 
Ta cũng chẳng vói được mặt trời! 



Lúc xuống chó 
Chó thấp 
Ta sờ mặt đất.


Đứng giữa đời 
Ta thấy những sự thật… 
Bon chen 
Lừa lọc 
Chém giết 
Giành giật… 
Nghe những tiếng khóc ngất 
Và đời là dòng trôi tất bật 
Ôi thế nhân, không thiếu những lời đường mật 
Nhưng chưa hẳn là sự thật!. 

Người hỏi ta 
Đời có gì vui? 
Ta chỉ thấy bể khổ ngậm ngùi… 

Ngẫm đếm thời gian 
60 năm là mấy? 
60 năm, ta chẳng thấy gì hơn 
Đau khổ 
Trầm luân 
Buồn tủi 
Oán hờn 
Và tất cả sẽ phải trở về với mộ huyệt cô đơn miên viễn. 

*

Nếu tiền là tất cả thì đừng yêu thi sĩ! 

Nếu ai nghĩ tiền tài là tất cả! 
Thì đừng yêu thi sĩ em ơi 
Bởi có thể sẽ đói khổ một đời 
Vì người thi sĩ, họ xem cuộc sống là: Nơi tạm bợ. 

Tiền bạc, vật chất… không thể biến họ trở thành tôi tớ 
Quị lụy chui lòn, bợ đỡ… vô tâm… 
Khi họ cất tiếng nói, là có thể sẽ bị bắt bớ giam cầm… 
Bởi những tiếng nấc để đánh động lương tâm nhân loại. 

Họ gởi cho đời những lời yêu thương… kêu gọi… 
Góp ý giúp nhân gian tránh khỏi sa lầy... 

Thơ 
Là tâm hồn 
Là lời đẹp ý hay 
Trong khi đời sống, luôn bị bao vây… khốn khó… 

Đời thi sĩ, như cụm mây, làn gió 
Dìu nhân gian đây đó vơi sầu… 
Đời 
Nếu không thơ, không nhạc… 
Đời sẽ về đâu? 
Không thơ nhạc… 
Đời khuất câu ý nhị! 

Nhà thơ luôn nghèo! 
Bởi giúp đời miễn phí. 

Nguyên Thạch 

No comments: