Sáng 27/6/2012, tôi từ Khu Công nghiệp Tân Quang (Văn Lâm, Hưng Yên),
nơi tôi đang làm việc, về nội thành Hà Nội để gặp cụ Nguyễn Văn Tuyến
(cựu đại tá quân đội, cán bộ tiền khởi nghĩa, nhà ở P106 – C19 Thanh
Xuân, người mà tôi đã gặp mấy lần trước) theo đề nghị của luật sư Nguyễn
Thắng Cảnh và cụ. Khoảng 9h tôi đến nhà cụ và gần 10h thì rời khỏi đấy.
Khoảng 10h, khi tôi đang bắt xe buýt tại điểm đỗ đối diện với
đường Nguyễn Quý Đức thì một chiếc xe con trờ tới. Mấy người mặc thường
phục tiếp cận tôi và hỏi, “Anh có phải là Lê Anh Hùng không?” Tôi nói
phải. Họ nói, “Chúng tôi là cơ quan an ninh mời anh đi theo chúng tôi để
làm việc về thư tố cáo của anh.” Họ đưa tôi lên xe và đi luôn, khiến
tôi không kịp phản ứng. Hai người ngồi trước, tôi ngồi giữa hai người
khác ở ghế sau. Họ kèm chặt tôi, không cho tôi sử dụng điện thoại.
Họ
lái xe vào trụ sở Công an P. Thanh Xuân Bắc. Tại đây, họ yêu cầu tôi bỏ
các điện thoại và USB ra bàn. Họ đưa ra một số đơn thư tố cáo dày hàng
trăm trang mà tôi đã tố cáo trên các trang mạng Internet. Tôi xác nhận
đó là đơn thư của tôi, và tôi ký và các tập tài liệu đó.
Sau đấy,
họ mở túi tài liệu mà tôi mang theo người. Trong đó có tập đơn thư tố
cáo mà tôi đã ký (với nội dung giống như bộ đơn thư tôi đã gửi trực tiếp
cho ĐBQH Dương Trung Quốc và 8 vị khác qua đường bưu điện), giấy xác
nhận (bản gốc) của ông DT Quốc về việc đã tiếp nhận và chuyển đơn thư
của tôi, 8 biên lai chuyển phát nhanh đơn thư tố cáo cho 8 vị ngày
6/6/2012, cùng vài thứ không quan trọng khác.
Họ đòi lập biên bản,
nhưng tôi từ chối làm việc với họ, với lý do là “đơn thư tôi tố cáo công
khai, như các anh đã thấy, các anh muốn làm việc với tôi thì phải có
giấy mời đàng hoàng”. Họ nói là cứ làm việc với họ đi, muốn có giấy mời
thì sẽ có. Tôi vẫn yêu cầu có giấy mời thì mới làm việc.
Khoảng
11h30 thì họ đưa giấy mời đến. Nội dung giấy mời là mời tôi đến trụ sở
Công an P. Thanh Xuân Bắc vào hồi 10h ngày 27/6/2012 để làm rõ nội dung
đơn thư tố cáo, người làm việc với tôi là trung tá Hoàng Văn Dân. Giấy
mời do một viên đại tá, Cục phó Cục A67 (Cục Chống phản động và phòng
chống khủng bố) ký.
Sau đó, họ lập nhiều biên bản khác nhau, với
nội dung na ná nhau, trong đó chỉ có một tờ “Biên bản lấy lời khai” là
đúng mẫu, còn lại họ viết trên giấy A4. Khi lập các tờ biên bản kia thì
họ tỏ thái độ rất mềm mỏng, nhã nhặn và động viên tôi hết lời. Song đến
khi bọn họ lập “Biên bản lấy lời khai” thì họ quay ngoắt thái độ. Viên
trung tá Hoàng Văn Dân (chừng 45 tuổi) thậm chí còn sừng sộ với tôi,
theo kiểu áp chế đối phương, nào là tôi vu khống, nào là đơn thư của tôi
không có căn cứ, v.v. Anh ta doạ sẽ cho tôi 6 năm tù cộng với 3 năm
quản chế. Tôi đập lại là “tội vu khống có khung hình phạt từ 2 đến 7
năm, sao anh không cho tôi luôn 7 năm đi.” Thái độ của anh ta khiến tôi
cũng nổi nóng và đập bàn với anh ta, buộc anh ta phải dịu giọng, chấp
nhận lập luận của tôi. Mấy viên sỹ quan khác trẻ hơn và tỏ thái độ nhã
nhặn hơn viên trung tá này. Đặc biệt, trong khi trung tá Dân đang làm
như muốn “ăn tươi nuốt sống” tôi thì có một viên sỹ quan trẻ đứng cạnh
anh ta lại kín đáo nhấm nháy khích lệ tôi.) Trong một biên bản, họ hỏi
nhiều đến quan hệ giữa tôi và cụ Nguyễn Văn Tuyến cùng Câu lạc bộ Hồ Chí
Minh của một số vị lão thành cách mạng. (Những tờ biên bản lập trên
giấy A4 thì họ sẽ dùng để “làm tiền” những kẻ bị tôi tố cáo, còn với
“Biên bản lấy lời khai” họ muốn khuất phục tôi để hoặc tống cổ tôi vào
tù, hoặc chí ít là khiến tôi không còn dám tố cáo nữa để tâng công với
quan thầy.)
Nội dung các biên bản đại khái là tôi đã tố cáo qua mạng 66 lần như thế (kể cả 1 lần tố cáo băng đảng ma tuý của PTTHoàng Trung Hải),
đã gửi đơn thư trực tiếp và làm việc với Công an Quảng Trị 4 lần, đã
gửi đơn thư bằng văn bản qua đường bưu điện đến 8 địa chỉ nêu trên và
gửi trực tiếp cho ĐBQH Dương Trung Quốc; đơn thư tố cáo của tôi dựa trên
lời kể của vợ tôi, nhân chứng trực tiếp, người đã viết bản cam đoan
khẳng định việc cung cấp thông tin cho tôi và thừa nhận vai trò của mình
trong câu chuyện.
Bọn họ còn lập biên bản kiểm tra các tài liệu mà
tôi mang theo người, và biên bản kiểm tra các vật dụng trong người tôi.
Lúc đầu tôi không chịu ký các biên bản này, nhưng sau đó, họ cứ nói
mãi, tôi thì mệt nên cũng tặc lưỡi ký cho họ thoả mãn.
Sau khi ký
xong xuôi các biên bản (khoảng 14h30), họ đòi kiểm tra USB của tôi. Tôi
phản đối nhưng đơn độc trước một đám người như vậy nên bất lực và đành
chấp nhận. Họ đưa USB của tôi vào máy tính xách tay của họ, kiểm tra sơ
qua, và chắc chắn đã bí mật copy toàn bộ nội dung USB của tôi trước khi
rút ra bỏ trên bàn, làm ra vẻ là chưa xem kỹ. Sau đó, trung tá Hoàng Văn
Dân bảo một viên sỹ quan trẻ đi lấy phong bì và bỏ USB của tôi vào đấy,
dán lại, bảo là hôm nay muộn rồi, phải cất USB để mai làm việc tiếp.
Anh ta cho tôi ký niêm phong, và bảo tôi viết bên ngoài phong bì là “Tôi
để lại USB này theo yêu cầu của cơ quan an ninh để ngày mai làm việc
tiếp”. Dù bực mình nhưng tôi đành phải làm theo ý họ.
Bọn họ bảo
đưa các biên bản, các tài liệu mà tôi mang tới và cả giấy mời làm việc
nữa để đi photo. Tôi đã nghi ngờ “bài” của họ, kiên quyết từ chối trao
lại giấy mời làm việc cho ho, nhưng rồi cũng đành bất lực.
Sau đó,
trung tá Hoàng Văn Dân đọc cho tôi viết bản cam kết là sẽ sẵn sàng làm
việc với Cục A67 Bộ Công an khi họ gọi điện yêu cầu, phải đảm bảo điện
thoại luôn luôn mở.
Từ 16h, bọn họ ra làm việc ở các phòng khác bên
ngoài phòng tôi ngồi; khi tôi ra ngoài thì thấy bọn họ tập trung khá
đông, khoảng mười mấy người, dường như họ đang kiểm tra và bàn tán về
các file tài liệu trong USB của tôi (mà trước đó họ đã bí mật copy vào
máy tính).
Cuối cùng thì hầu như tất cả bọn họ (kể cả tay trung tá
Hoàng Văn Dân) đều thừa nhận vụ việc của tôi là rất nghiêm trọng, tố cáo
đúng hay sai thì cũng vậy.
Khoảng 17h, họ trả lại điện thoại cho
tôi (3 chiếc, toàn loại rất rẻ tiền). Tôi liền bật một chiếc để bí mật
ghi âm bọn họ được chừng nào hay chừng ấy.
Khoảng 18h, tôi bất ngờ
khi thấy mẹ tôi đến. Hoá ra là bọn họ đã đến tận nhà mẹ tôi chở bà đến.
Với một người suy nghĩ đơn giản như mẹ tôi thì sao dám tin vào câu
chuyện của tôi được. Tiếng là cựu y sỹ bệnh viện tâm thần nhưng thực ra
mẹ tôi chỉ học đến lớp 7, sau đó học trung cấp y; mẹ tôi chỉ mới chuyển
từ bệnh viện G5 của Bộ GTVT sang làm ở Bệnh viện Tâm thần Nghệ Tĩnh vài
năm trước khi nghỉ hưu vào năm 1990. Có thể bọn họ đã sẵn sàng cho
phương án tiếp tục vu cho tôi bị bệnh tâm thần đây.
Tuy nhiên, tôi
từ chối về nhà mẹ mà quyết định trở về nơi tôi vẫn đang tá túc và làm
việc ở Khu Công nghiệp Tân Quang, Văn Lâm, Hưng Yên. Cuối buổi làm việc
họ cũng không chịu trả lại túi tài liệu mà tôi mang theo, cũng như giấy
mời làm việc, viện lý do là hôm sau tôi còn làm việc tiếp với họ. Họ cho
xe con đưa mẹ tôi về nhà và đưa tôi tới cổng công viên Thống Nhất để
bắt xe buýt. Khoảng 18h30, họ chở tôi đến bến xe buýt trước cổng công
viên Thống Nhất, phía đường Trần Nhân Tông. Rõ ràng, đây là nhóm sỹ quan
an ninh mượn cớ theo dõi các vị lão thành cách mạng trong Câu lạc bộ Hồ
Chí Minh (mà nhà chức trách đang tìm cách khủng bố) để kiếm cớ tiếp cận
tôi, vì nếu muốn chính thức điều tra vụ này thì phải có ý kiến của Bộ
Chính trị. (Tay luật sư Nguyễn Thắng Cảnh thực ra là “chim mồi” của lực lượng an ninh Việt Nam. Anh ta đã “nhử” tôi vào tròng để cho đồng bọn có cớ tiếp cận tôi.)
Băng ghi âm đoạn cuối buổi “làm việc” với Cục A67, Bộ Công an, ngày 27/6/2012:
Cuộc trao đổi điện thoại với luật sư Nguyễn Thắng Cảnh ngày 3/7/2012:
Ghi chú:
Luật sư Nguyễn Thắng Cảnh (http://luatsuthangcanh.blogspot.com/)
thực ra là “chim mồi” của an ninh, được cài vào trong Câu lạc bộ Hồ Chí
Minh của các vị lão thành cách mạng, trong khi họ lại thiếu cảnh giác:
anh ta “dám” đường hoàng gọi vào số điện thoại công khai của tôi; việc
tôi đến nhà cụ Nguyễn Văn Tuyến ngày 27/6/2012 là theo đề nghị của anh
ta, để anh ta “tư vấn luật” cho; anh ta “dám” bảo tôi cho anh ta biết
các manh mối ở Cty May Việt Tiến, nơi vợ tôi làm trước kia, để anh ta đi
tìm chứng cứ nhằm “bảo vệ” tôi trước toà; khi tôi bị bắt cóc, anh ta
gọi 2 cuộc vào số máy của tôi, các sỹ quan an ninh nhìn thấy rõ tên anh
ta trên số gọi đến nhưng lại không hề hỏi gì về quan hệ giữa tôi với anh
ta mà lại hỏi một số nhân vật khác trong danh bạ điện thoại của tôi (họ
không cho tôi nghe điện thoại); anh ta bảo bắt taxi nhưng lại không
đứng đợi cùng tôi ở bến xe buýt mà lại đi bộ về hướng ngả tư Sở (đơn
giản là để chỉ điểm cho an ninh và chứng kiến việc tôi bị tóm như thế
nào) và chỉ độ 1 phút sau khi anh ta chia tay tôi thì tôi bị toán sỹ
quan của Cục A67 bắt cóc; anh ta tìm cách khiến các vị lão thành cách
mạng nghi ngờ tôi (như tôi đã căn vặn anh ta trong cuộc điện thoại); anh
ta đã bị một số anh em dân chủ nghi ngờ trước đó… Cụ Tuyến mà anh ta
nói trong cuộc điện thoại là cụ Nguyễn Văn Tuyến (tôi đã gặp nhiều lần);
cụ Hà là cụ Lê Hữu Hà (tôi chưa gặp); cụ Sơn là cụ Tạ Cao Sơn (tôi đã
gặp 2 lần). Đây là các vị lão thành cách mạng rất tâm huyết với công
cuộc chống tham nhũng, tiêu cực; họ là những sáng lập viên của “Câu lạc
bộ Học và làm theo tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh”. (Xem thêm về “lai
lịch” của tay luật sư này tại đây: http://quanlambao.blogspot.com/2012/07/tay-sai-cua-nguyen-van-huong.html.)
Lê Anh Hùng
Hà Nội, 23/10/2012
No comments:
Post a Comment