Friday, June 6, 2014

Chùm thơ Quê Hương

 
Ôi quê hương
Có ai mà không nhớ?
Quê hương ơi
Ai không ước vọng... không mong chờ.

Ngày sao mãi bên bến bờ ảo vọng?
Sao dân tôi, cuộc sống mãi lầm than?

Tương lai ở đâu?
Xa tít ngút ngàn...

Em có thấy, tâm tư mình lắng đọng
Anh có thấy, một Tổ Quốc suy vong?
Và toàn dân, có mỏi mòn trông
Và ao ước thoát cùm gông xiềng xích?.

Ta hãy đứng chung vai dường tranh đấu
Thôi cúi mặt, trong nỗi cào cấu... vong nô
Mau vùng lên giữ lấy cơ đồ.

Quê hương ta đó, ngục trần gian đọa đày
Một ngày bảy lăm, giặc kéo về đây
Gieo bao đau thương...tối tăm tháng ngày.

Trong đen tối, hãy giục nhau vùng dậy
Hãy thắp lên triệu ngọn đuốc mà đi
Này chị này anh, chớ ngại ngùng gì.

Người Việt Nam ơi hãy thắp đuốc mà đi.
 
 
*
 
Quê Hương ơi

Ảnh minh họa  


(Tặng Võ Thiên Kim)


Em ra đi khi vừa tròn một tháng
Là thuyền nhân nhỏ bé nhất trong đoàn
Rời quê hương lúc bé tí đỏ hon
Xa đất mẹ, khi vừa tròn một tháng.

Ba mươi hai năm lớn khôn nơi xứ bạn
Ba mươi hai năm, làm người tỵ nạn xa nhà
Đất nước này, tuy đất nước của người ta
Nhưng quá đổi đậm đà tha thiết.

Năm ba mươi, em trở về nước Việt
Nghe đâu đây
Sài Gòn ơi
Vĩnh biệt tình nhau...
Em bước đi giữa rừng cờ đỏ một màu
Và cảm nhận...những niềm đau dân tộc!.

Ôi đất nước!
Đau thương tang tóc
Nhìn Quê cha, em bật khóc không nguôi
Thương dân em tơi tả ngậm ngùi
Lang thang, rách rưới, mù đui, tàn tật.

Em đã về
Đã tìm ra sự thật
Kẻ làm quan thì chất ngất lầu cao
Cán bộ, đảng viên, biệt thự kín rào
Họ đâu cần biết niềm đau đồng loại!.

Em đã thấy
Cũng như đặt nhiều câu hỏi
Người Việt luôn mòn mỏi Tự Do
Chờ đợi gì ở một cơ chế xin cho?
Sao không chịu dựng cờ vùng dậy?.

Em cũng thấy như triệu người đã thấy
Bọn tham quan, cướp mấy cũng chẳng ở tù
Bao lâu đài cất sẵn khi họ về hưu
Và tự đắc...êm ru hạ cánh!.

Hai giờ khuya, em ra đường, trời lạnh
Ngoại già kia nằm bên gánh trái cây
Góc phố xa, có những đứa bé thân gầy
Nằm bất động, trong tay tờ vé số.

Nguy hiểm cực cùng, giao thông quốc lộ
Tai nạn triền miên, gãy cổ sứt đầu...

...

Ôi Quê Hương
Em luôn tự hỏi về đâu?
Sẽ về đâu?

Thật ngán ngẩm...
Em tủi sầu nhỏ lệ.

 
Nguyên Thạch


 


No comments: