Friday, July 5, 2013

Chán mớ đời!


Nơi đất mẹ, tôi phì phà khói thuốc
Nhìn mông lung…đâu cũng thấy chán đời
Đường vào quán , dường như còn ngõ hẹp
Dẫu lối ra đen đúa cả vùng trời.

 Ôi đất nước!
Chả có gì thích thú
Lãnh đạo quốc gia, đần đú tham tàn
Chín mươi triệu dân chán nản hoang man
Đầy dẫy khu đen lang thang khắp nước!

Tôi đứng đây nhìn chị chạy xuôi, anh chạy ngược
Chỉ mong kiếm miếng ăn thôi, mà bữa được bữa không!
Còn những thằng, những con cán bộ vào cơ quan thì kẻ khoe đít, đứa chỏng mông…
Bởi cơ chế “chuyên” không bằng “hồng” lãnh đạo!

Những ngày lễ lộc, khắp làng khắp phố trưng đầy cờ máu
Băng rôn vẽ vời….hình chồn cáo hôi tanh
Lục lộ giao thông làm ngơ với xe bản đỏ bảng xanh
Còn bảng trắng thì phải đành nộp phạt.

Biểu hiệu rợn người… búa liềm dáo mác…
Từ Bắc chí Nam, một bãi rác tởm người
Tôi đứng đây nhìn những khỉ, những đười ươi
Đang trí trá làm người phải đạo.

Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn chạy đôn chạy đáo
Chỉ lo cho miếng cơm, manh áo… vẫn chưa xong
Tôi ngồi đây mà thấy cả xã hội lên đồng
Một thế hệ hèn ngông lãnh đạm.

Sĩ phu vị quốc thì vào tù cả đám
Khối còn lại thì vị kỷ ươn hèn… nào dám đứng lên!
Lấy lý do còn phải lo cho gia đình nên rất ngại lằn đạn mũi tên
Thà ôm đầu máu cả lũ mà rên mà khóc!

Đất nước tôi, sao quá nhiều người chấp nhập làm hàng nô bộc!
Hóa ra…bảy mươi năm chủ nghĩa đã thành công bài học trồng người!
Bảy mươi năm mà nhân bản đã chóng thành khỉ thành đười ươi
Bảy mươi năm đã biến người thành vượn!

Thiên đường mù….vẽ vời hoang tưởng
Kinh tế thị trường theo định hướng tập trung
Đường tương lai như ngõ tối lùng bùng
Nhưng toàn trị vẫn ung dung tự tại…

Tôi tự hỏi? Vì sao?? Dân tôi chờ mãi???.

Nguyên Thạch

No comments: