Wednesday, May 8, 2013

15 điều sai trái của Đảng X

Vualambao -  một người Việt Nam, nếu tôi khám phá được một trong 15 điều sai trái của ĐCSVN là sự thật, tôi phải đấu tranh cho bằng được, để thay đổi nó:

1) Chỉ có một ĐCSVN duy nhất: Tôi đòi hỏi phải có đa đảng vì tôi hiểu rõ rằng độc đảng chắc chắn dẫn đến độc tài và tham nhũng, vì không có đảng đối lập kiểm soát những sai lầm của nó. Có một luật sư ở Houston đấu tranh đòi dân chủ nhưng không muốn đa đảng vì rất sợ đổ máu. Đối với tôi, nếu có đổ máu một chút cũng không sao, hoa dân chủ nhiều khi phải được tưới bằng máu mà. Máu của chị Nguyễn Hoàng Vi đã đổ nhiều lần rồi để đòi cho được hoa dân chủ đấy. Xin ông LS đừng ngụy biện, hãy hiểu dân chủ đồng nghĩa với đa đảng đấy. Anh lập đảng được, còn tôi không lập đảng được, đó là phi dân chủ. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.
2) Chỉ độc nhất hình HCM trên đồng tiền: Đất nước Việt Nam tôi, tổ quốc tôi, từ lập quốc đến nay đã gần 5000 năm, có biết bao nhiêu anh hùng dân tộc như Hai Bà Trưng, Đinh Bộ Lĩnh, Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Lê Lai, Trần Bình Trọng, Quang Trung, Lý Thường Kiệt... Sau 5 lần đổi tiền, trên mặt tiền, chỉ có mỗi một hình ảnh HCM. Đây là hành động vô ơn với quốc tổ, nếu không nói là đã phản bội lại quốc tổ. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

3) Lăng HCM: Gần 5000 dựng nước đến nay, truyền thống, phong tục của đất nước tôi là bất cứ ai, khi chết phải được chôn cất đàng hoàng. Không một ai được quyền đi ngược lại truyền thống, phong tục của đất nước tôi, và cũng đi ngược lại tờ di chúc của HCM, đòi được hỏa táng, chứ không phải phơi xác. Chỉ thời phong kiến của vua chúa, những kẻ gây tội ác cho đất nước, nhà vua thường đem phơi xác cho diều qụa ăn, rồi cũng chôn cất. Chưa kể đến, có nhiều bằng chứng xác thực HCM là một tên gián điệp của Tàu (*1). Một mảnh đất 10 mẫu tại Ba Đình, ngay tâm điểm Hà Nội, có gía trị bằng: 100000 mét vuông X 25.000 USD (gía trị 1 m2 tại Hà Nội, có lúc lên tới 70.000 USD) = 2 tỷ USD. Dùng 2 tỉ đô cho ngân hàng vay, lấy lãi 2% một năm cũng được 40 triệu USD. Hiện tại, hàng năm còn chịu sự tốn kém của một sư đoàn canh giữ lăng, chi phí bảo quản xác, máy lạnh, điện nước, viện bảo tàng, nhà sàn, bảo vệ cây, cỏ, cảnh quan, sơn sửa, bảo quản đủ thứ...có thể lên đến 20 triệu đô la một năm. Tổng cộng 1 năm tốn kém tất cả là 60 triệu USD, 44 năm qua, tốn kém 2,64 tỷ USD, chưa tính tiền lãi nhồi (compounded interest), không như ước nguyện của bà Margaret Thatcher, trước khi chết: "Xin đừng lãng phí tiền đám tang tôi". 2.64 tỷ lãng phí này có thể xây dựng biết bao nhiêu nhà thương và trường học cho dân. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

4) Lá Cờ Đỏ Sao Vàng: Khi tôi biết được sự thật, là cờ đỏ sao vàng này có nguồn gốc phát xuất từ tỉnh Phúc Kiến bên Tàu (*2), tôi vô cùng ngỡ ngàng. Bằng chứng nằm ngay trong http://worldstatemen.org (trang này nói về nguồn gốc của mọi lá cờ). Vào thời gian từ 21/11/1933 đến 21/1/1934, ông Li Jishen làm chủ tịch của thủ phủ Phúc Châu (Fuzhou) thuộc tỉnh Phúc Kiến (Fujian), tài liệu lịch sử có ghi chú (b. 1884 – d.1959) và ông Li Jishen là một nhân chứng lịch sử. Muốn tìm hiểu thêm, qúy vị có thể tham khảo bộ phim “Trường Chinh” 24 tập của Trung Cộng do đạo diễn Kim Thao, với Đường Quốc Cường thủ vai Mao Trạch Đông đánh với quân đội của Tưởng Giới Thạch. Nếu bạn để ý một chút, sẽ thấy cảnh Hồng Quân Trung Cộng phất cờ đỏ sao vàng mập trong các trận đánh. Phim này được chiếu trên đài truyền hình VTV3 tại Việt Nam, và có mặt trên youtube.com (*3). Đây là một sự lừa bịp lịch sử. Nếu HCM là một người Việt Nam yêu nước thật sự, không bao giờ dùng lá cờ của tỉnh Phúc Kiến làm cờ nước vào năm 1945, HCM cũng không "trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận rễ", giết chết 172.008 dân vô tội trong Cải Cách Ruộng Đất, HCM cũng không dâng quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa cho Tàu, qua văn kiện Công Hàm Bán Nước của Phạm Văn Đồng ký, và HCM cũng không chỉ đạo Tố Hữu làm thơ: "Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Xít Ta Lin bất diệt" rồi đưa vào học đường. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

5) Tên nước CHXHCNVN: Tôi là người Việt Nam, tôi muốn tên đất nước tôi là "Việt Nam", đơn giản thế thôi. Tên nước phải trường tồn, vĩnh cữu, bất biến với thời gian. Tên nước cũng chẳng phải kèm theo thể chế cộng hòa, dân chủ, cấp tiến, hay xã hội chủ nghĩa... vì thể chế chính trị có thể thay đổi theo thời gian. Tôi không bao giờ chấp nhận việc mỗi lẫn thay đổi thể chế chính trị, lại phải đổi tên nước. Chẳng ai cắt nghĩa cho tôi được CHXHCN là cái quái gì, vì hiện tại chỉ mới là "định hướng". Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

6) Hiến Pháp Điều 4: "Đảng Cộng Sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật." Nhân-Dân làm chủ đất nước, ND mướn Nhà-Nước hay Chính-Phủ, thay mặt ND để điều hành đất nước, bằng tiền thuế của ND và bằng tài nguyên của đất nước. Hợp đồng thuê mướn này chính là bản Hiến-Pháp. HP được xem luật cơ bản, là nền tảng của mọi Quy Định, Nghị Định, Bộ Luật... của NN. Một trong những mục đích của HP là tạo sự công bằng, bình đẳng "chung" cho tất cả mọi người dân, mọi tổ chức, mọi đoàn thể, mọi đảng phái. Ở đây, chúng ta cần để ý chữ "chung", cấm kỵ mang một điều "riêng" nào vào một bản HP. Vì mục đích trên, tên gọi "ĐCSVN" nằm trong HP là một điều vi phạm vào sự công bằng. "ĐCSVN" là một danh từ "riêng", không thể có mặt trong HP được. Trong tương lai, nếu ĐCSVN đổi tên là Đảng Dân Chủ chẳng hạn, đành phải viết lại bản HP hay sao? Trong qúa khứ, ĐCSVN đã từng là Đảng Lao Động. Chẳng lẽ mỗi lần thay đổi tên Đảng, lại phải thay đổi HP? HP mà phải lệ thuộc vào một đảng là điều không công bằng. ĐCSVN theo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng HCM là việc riêng của ĐCSVN, mắc mớ gì phải bỏ vào Điều 4 như thế. Tại sao chỉ có ĐCSVN mới là lực lượng lãnh đạo NN và xã hội? Tại sao các đảng phái khác không được hoạt động, không được lãnh đạo NN và xã hội? Chính Điều 4 này đã vi phạm vào mục đích "bình đẳng" của bản HP. HP phải tạo cơ hội đồng điều cho mọi đảng phái, mang tính chất bình đẳng. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

7) Lá cờ búa liềm: Lá cờ này đại diện cho ĐCSVN, rất là nhục nhã vì chính ĐCSVN đã không tự vẽ được lá cờ cho riêng mình, mà phải vay mượn từ Liên Xô. Trong khi đó, Liên Xô đã quăng nó vào sọt rác lịch sử vào năm 1991. ĐCSVN chỉ có 3 đến 4 triệu đảng viên, chỉ là thành phần thiểu số của 92 triệu dân, lá cờ này không được hỗn, phải đứng sau hoặc dưới lá cờ tổ quốc. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

8) Lợi tức mỗi đầu dân (GDP/per capita): Tôi đã đọc qua nhiều tài liệu trong qúa khứ, trước 1975, lợi tức trung bình mỗi đầu dân của Việt Nam Cộng Hòa, được xem tương đương với Nam Hàn (Hàn Quốc), ngày hôm nay, vào năm 2010, (GDP/per capita) của Nam Hàn (*4) = 29.997 USD, CHXHCNVN (*5) = 3.143 USD, gấp gần 10 lần Việt Nam. Điều này chắn chắn cho tôi biết nên kinh tế "định hướng XHCN" của nước CHXHCNVN có vấn đề. Tôi có đọc một bài viết trên báo Tuổi Trẻ, coi như nước Singapore đứng yên, không phát triển và kinh tế CHXHCNVN phát triển 10%, phải mất 165 năm mới đuổi kịp Singapore. Nhìn thấy 4 nước CS còn lại, Cuba và Bắc Hàn (Triều Tiên) qúa đói kém, duy chỉ có Trung Cộng được xem là khá nhất, với 10.120 USD (*6). Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

9) "Xuất Khẩu Lao Động": Đất nước tôi, hàng triệu thanh niên, thiếu nữ rời bỏ gia đình đi làm những công việc thấp hèn nơi xứ người, được xem như những người nô lệ tại khắp mọi nơi trên thế giới, làm những công việc nặng nhọc và độc hại mà người bản xứ không dám làm, cha mẹ xa con, vợ xa chồng, hạnh phúc gia đình đổ nát. Hàng triệu thiếu nữ rời bỏ gia đình đi làm dâu cho người ngoại quốc như Jordan, Nam Hàn, Đài Loan, Hồng Kông, Trung Quốc, Mã Lai, Nga, Hoa Kỳ,... mà hoàn toàn không nói được ngôn ngữ mình sắp đến. Có qúa nhiều trường hợp thương tâm khi những thiếu nữ này bị ép buộc phải làm nô lệ tình dục, có nhiều phụ nữ Việt Nam trong nhà kiếng để chào khách ở Singapore, có nhiều phụ nữ bị giết, có nhiều phụ nữ bị rao bán như những món hàng, và có nhiều phụ nữ đã ôm con cùng tự tử. Ngay tại nước láng giềng Campuchia còn xảy ra nạn ấu dâm, toàn con gái Việt Nam, có đứa 5 tuổi, đứa lớn nhất 14 tuổi với những cuốn sổ tên làm bằng chứng, sau một cuộc bố ráp mà đài truyền hình Hoa Kỳ là MSMBC đã quay lại. Chưa kể đến hàng ngàn người Việt được gọi là "người rừng" sống trong những túp lều dựng lên trong những khu rừng tại Pháp, và một số quốc gia Đông Âu...Họ sống thê thảm vì bị lừa gạt của cái gọi là "Xuất Khẩu Lao Động", không một giấy tờ lận lưng. Nhà cầm quyền nước CHXHCNVN không biết tạo công ăn việc làm cho dân thì phải đi xuống hay bị lật đổ. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

10) Quốc nạn tham nhũng: Tham nhũng được gọi là quốc nạn khi còn là thời Võ Văn Kiệt, rồi tới Phan Văn Khải, đến nay, đến thời Nguyễn Tấn Dũng, quốc nạn tham nhũng còn hoành hành dữ dội hơn. Dân đi tới bất cứ nơi công quyền nào cũng phải có "phong bì", ra đường gặp công an thổi còi cũng phải hiểu ngay "thủ tục đầu tiên". Cán bộ hay có thói đến trễ về sớm, luôn to tiếng quát nạt dân, chân gác lên bàn, miệng mấp điếu thuốc, với giọng điệu toàn là hách dịch, thường hay bỏ bê công sở để có mặt tại các quán nhậu...ăn uống no say rồi chẳng phải trả tiền. Vừa rồi, có một ông tỉnh ủy du hành ra mấy quán nhậu xem dân tình, đã bắt được hàng chục tên cán bộ bỏ công sở trong giờ làm việc, thế mà chỉ bị cảnh cáo lần đầu vi phạm. Nói ngay cũng khổ cho ông tỉnh ủy này, sa thải hết thì lấy ai mà làm việc. Có một quan to còn nói, "bầu không kịp". Mới đây cũng có ông thiếu tướng công an báo động: "muốn diệt trừ những nạn tệ đoan xã hội đen như xì ke, ma túy, đĩ, điếm, cờ bạc, hối lộ... cảnh sát lại bắt toàn phải những tên bảo kê, chính là cán bộ công an, cảnh sát dưới quyền mình, nếu giam hết thì lấy đâu ra người làm việc". Công an, cảnh sát, dân phòng, an ninh... bắt cướp thì làm biếng, hay chết nhát lắm, nhưng đụng độ với những người yêu nước hiền lành như chị Nguyễn Hoàng Vi trong cuộc Dã Ngoại Nhân Quyền, thì bọn này ra tay vô cùng độc ác. Chúng có thể tông xe cho gẫy 7 cái răng của chị Vi, chúng có thể lột trần truồng và khám chỗ kín của chị Vi, và đánh đập bể môi, đổ máu vừa rồi. Còn dân có khẩn cấp, gọi cảnh sát 113 cũng chẳng có ai tới liền, nhiều khi 30 phút, 1 tiếng mới tới. Bên Mỹ này, tôi mới gọi 911, tôi đoán trong vòng chưa tới 1 phút, vì tôi còn đang cầm điện thoại, tôi cũng chưa kịp báo địa chỉ của tôi, đã có người đang gõ cửa rồi, làm tôi vô cùng kinh ngạc, đó là sự thật. Người nghe điện thoại nói với tôi: "cảnh sát đang gõ cửa nhà mày đó". Đó là vào năm 1989, lúc đó tôi bị nạn phải gọi 911. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

11) Y Tế: Tôi được xem những hình ảnh, dân tôi 3,4 người nằm chung một giường bệnh, có người còn phải nằm dưới sàn, rồi nhiều mẩu chuyện bệnh nhân phải chung chi "phong bì" cho y tá, bác sĩ... Có bà phó bộ trưởng y tế còn khuyến khích việc "phong bì" cho bác sĩ sau khi mổ, hay trị bịnh. Có nơi đi thang máy bịnh viện còn phải trả tiền. Còn biết bao nhiêu người nghèo phải bán máu kiếm tí tiền sống cho qua ngày. Có bệnh viện còn giam giữ xác của người thân để đòi tiền, có nơi bắt phải chung chi trước rồi mới chữa bệnh, dù là những bệnh khẩn cấp, cần phải làm ngay, không tiền thì cứ nằm đó chịu chết. Bệnh nhân hay thân nhân thường bị mất cắp ngay tại bịnh viện... Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

12) Giáo Dục: Mục đích giáo dục của nước CHXHCNVN không nằm vào việc nâng cao dân trí, mà đào tạo ra những con người XHCN, biết thuần thuộc tư tưởng Mác, Lê, HCM mới được lên lớp hay ra trường. Hiến pháp Điều 59 có ghi: "Bậc tiểu học là bắt buộc và không phải trả học phí", nhưng nhà cầm quyền chẳng chịu thi hành điều này. Hàng trăm ngàn trẻ em lang thang hè phố, bán từng tờ vé số, hay bánh kẹo, đánh giày, ăn xin (trừ thành phố Đà Nẵng). Còn các em vào trường lớp, tuy không đóng học phí, nhưng buộc phải đóng biết bao nhiêu khoản tiền, mà cha mẹ nghèo không thể nào đóng nỗi. Nhiều học sinh phải đóng tiền để học thêm giờ riêng với cô, mới mong được lên lớp. Trong lớp, cô giáo còn phải bán thêm bánh, kẹo, đồ ăn để tăng thu nhập mới sống nỗi. Nhiều sách học của bậc tiểu học mà không nhà giáo nào có khả năng viết ra, lại phải dịch từ sách của Trung Quốc. Có sách ngay trang bìa đầu tiên lại có hình bản đồ Trung Quốc. Có sách bên trong có hình lá cờ Trung Quốc 5 sao. Nhìn vào trẻ em, người ta đoán được vận mệnh tương lai của quốc gia đó, nên buồn lắm. Còn mấy em sinh viên vẫn tiếp tục học Mác Lê Mao Hồ cho tới lúc ra trường, chẳng biết có áp dụng được gì trong cuộc sống. Các em tốt nghiệp cử nhân, vẫn thất nghiệp tràn lan, hoặc làm những nghề nghiệp mà không cần đến việc học, như bồi bàn, đầu bếp, xe ôm... Em nào được vào Đoàn, vào Đảng coi như trúng mánh, giống như gia nhập được băng cướp, quyền hành cực lớn, bỗng lộc thật to, gọi là đặc quyền, đặc lợi. Đảng viên có làm tội ác mà Đảng bắt được, cùng lắm là bị Đảng khiển trách. Đối đế lắm mới bị thuyên chuyển sang cơ quan khác, hay bị sa thải. Phải nói, làm Đảng viên thường bị dân khinh, dân sợ cái độc ác của nó, không dám nói ra, dễ bị nó trù giập. Nhiều khi, phóng lao rồi phải theo lao, độc ác riết, lâu ngày trở thành thói quen, rồi cứ thế, leo dần đến đỉnh cao quyền lực như Nguyễn Tấn Dũng, trở thành tên cực ác. 3 bloggers Điếu Cày, Tạ Phong Tần, AnhBaSaiGon chỉ vì viết bài đưa lên blog mình, bị Dũng giam vài chục năm trời. Một đại úy quân lực VNCH, Nguyễn Hữu Cầu, Dũng đã giam 36 năm còn chưa chịu thả, dù đã có nhiều cơ quan nhân quyền xin Dũng đặc xá, còn linh mục Nguyễn Văn Lý đang bị tật nguyền, đã chịu vài chục năm tù, và vẫn còn đang ở tù. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

14) Quân Đội: Trong bất cứ quốc gia nào, quân đội được điều động để bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải, hoặc chống lại những quân xâm lược. Đằng này quân đội nước CHXHCNVN được điều động để đàn áp dân oan, như đã từng xảy ra tại Văn Giang, trong vụ án cưỡng chế đất, Đoàn Văn Vươn. Quân đội lại còn được phép "làm kinh tế", nghĩa là lo việc thương mại, buôn bán để kiếm lời cho cá nhân, tổ chức mình, thành ra, ngày càng lơ là việc nước. Ngư dân bị Trung Cộng bắn, giết, bắt cóc đòi tiền chuộc, bị tịch thâu ngư cụ, cá, tôm... Đã xảy ra hàng ngàn vụ như thế, nhưng quân đội vẫn im re, như con rùa rút đầu. Chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

15) Công An: Tôi đã đề cập đến công an trong phần Tham Nhũng, nhưng chưa đủ. Dân thường muốn vào ngành công an không dễ, thường phải bị xét lý lịch đến 3 đời, hoặc phải chạy tiền lo lót, hay ít nhất là đảng viên mới vào được. Được cái tiếng là Công An Nhân Dân, nhưng không phải để phục vụ nhân dân, mà tuyệt đối phục vụ cho ĐCSVN. Những Pano, áp phích đầy đường với hàng chữ: "Công an nhân dân, còn Đảng còn mình" làm bằng chứng. Coi như công an nhân dân, đại diện cho Đảng, cho nhà nước để cai trị dân. Công an có quyền hành lớn lắm, có thể giết người bất cứ lúc nào mà chẳng phải chịu tội, cùng lắm thì bảo nạn nhân tự tử, rồi huề tiền. Mới hơn một năm nay, đã có 16 nạn nhân bị chết ngay tại đồn công an, nhưng chỉ nghe nói có một ông trung tá Nguyễn Văn Ninh bị đi tù 4 năm. Cực chẳng đã, Đảng mới xử tù đảng viên của mình, vì hình ảnh được chụp đầy trên báo lề dân. Vài năm trước, có chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang, tên Nguyễn Trường Tô, ép buộc các em học sinh ăn nằm với hắn qua hiệu trưởng Sầm Đức Xương. Các em còn kể rõ bản số xe, nhà ở, tầng hai, số điện thoại của Tô, kể cả mật mã khi muốn gặp Tô. Các em còn viết giấy tay, trong đó ghi rõ 17 tên cán bộ cao cấp có tên tuổi đầy đủ, 15 trẻ em học sinh bị ép buộc tình dục với những viên chức này, trong một thời gian dài đến nhiều năm. Nhưng oái oăm thay, tòa án lại kết tội 2 em Thúy và Hằng, vừa đến tuổi 19, một người 5 năm tù, người kia 6 năm tù về tội "môi giới" mại dâm, còn Tô và 16 viên chức thì vô tội. Tòa án chẳng cần biết 2 em này đã bị ép buộc trong nhiều năm bởi hiệu trưởng Xương, lúc đó các em chưa tới 19 tuổi, nghĩa là còn vị thành niên. Hình ảnh trần truồng tô hố của Tô cũng được đưa lên mạng báo lề dân, cuối cùng Tô chỉ bị Đảng cách chức, không một ngày tù tội. Chuyện này nổi đình nổi đám lớn lắm, biết bao nhiêu bút mực, nhưng Nguyễn Tấn Dũng chẳng hề hé răng nói một tiếng. Không thể chấp nhận được công an nhân dân "còn Đảng còn mình", chỉ cần một điều sai trái này thôi, tôi vẫn phải đấu tranh đòi thay đổi nó cho bằng được.

Tôi mong rằng, bài viết này được phổ biến rộng rãi trên các mạng lề dân, được lề Đảng càng tốt, hãy tiếp sức, qúy vị nhé, nếu thấy đúng. Còn không đồng ý những gì tôi viết, xin qúy vị cũng tùy tiện phản biện, để tôi được học hỏi, rất cám ơn.

Ngày 5 tháng 7 năm 2013
Mỹ Linh
 
Đính kèm:
 

No comments: