Vualambao
Năm 1981 cả nước đói. Thành phố Hồ Chí Minh no hơn một tý nhưng tiêu chuẩn bình quân cũng chỉ được 7 kg gạo, 2 kg bột mỳ, 3 kg bo bo. Gần đến Nô-en và tết Dương lịch, lãnh đạo thành phốbấn lên lo cho mỗi người thêm ba kg gạo và 2 lạng thịt mà không xong.Một buổi chiều thứ bảy, tôi với Thiếu tướng Tô Ký cùng ông Hai Vinh cán bộ Văn phòng Hội đồng Bộtrưởng, Nguyễn Đắc Phú (Chín Phú), Giám đốc Công ty Nông sản Thực phẩm Xuất khẩu, đang ngồi ởchỗ bà Ba Thi (Nguyễn Thị Ráo) Giám Tổng Công ty Lương thực thành phố Hồ Chí Minh, thì ông Võ Văn Kiệt tới. Ông đi một mình với lái xe, không có bảo vệ cũng không có thư ký, trợ lý. Thấy ông, chúng tôi đứng dậy chào. Ông bắt tay Thiếu tướng Tô Ký rồi quay sang nói với bà Ba Thi:
- Chị Ba, có lẽ tuần sau chị phải đi miền Tây chuyến nữa kiếm cơm cho thành phố nghe chị?
Bà Ba Thi
Bà Ba Thi là người rất thẳng tính. Người ta nói bà không sợ trời, không sợ đất, chỉ nể mỗi ông Sáu Dân. Nhưng hôm đó bà cũng không nể nốt.
Khi ông Sáu Dân vừa nói xong, bà Ba Thỉ nổ liền:
- Không tôi không đi ăn mày nữa! Dứt khoát con Ráo này không đi đâu hết!
Ông Sáu Dân cười:
- Ai chọc ghẹo gì mà bữa nay nổi đóa bất mãn vậy cà?
- Tôi không bất mãn!
- Vậy sao không đi giúp tôi một chuyến?
Bà Ba Thi uống một ngụm nước rồi nói:
- Mỗi lần xuống miền Tây nghe dân chửi ù hết lỗ tai! Người ta chửi tôi không sao nhưng người ta chửi anh, chửi Đảng tôi chịu hết nổi. Người ta nói Sáu Dân nói tài giỏi cái con cá kèo gì mà vác rá đi ăn xin? Đảng lãnh đạo mà để dân đói khổ như vậy thì dẹp đi…
Ông ba Tô Ký thấy bà Ba Thi nói dữ quá vội đứng lên can:
- Chi Ba, ngừng lại đi!
Ông Sáu Dân can ông Tô Ký:
- Anh Ba cứ để chị Ba nói hết! Tôi, anh, Chín Phú và cả nhà báo nữa cùng dỏng tai nghe.
Bà Ba Thi nói xong ngồi thở. Ông Sáu Dân tự tay rót ly nước đưa cho bà Ba Thi và vui vẻ nói với chúng tôi:
- Chúng ta có hai cái tai cứ dỏng lên nghe dân khen hoài đâm quen. Làm hay không sao, làm dởcũng muốn khen. Hơi nghịch nhĩ một chút là không hài lòng. Thậm chí dùng quyền hành bắt bẻ, kết tội người nói thẳng, cho là bôi nhọ lãnh đạo, nói xấu Đảng, Nhà nước. Cái thói xấu ấy không biết đến bao giờ mới sửa được…
Ông Sáu Dân nói xong ngồi lăng đi suy nghĩ. Lát sau ông đứng dậy nói với bà Ba Thi rất chân thành:
- Lần này chị đi có hai nhiệm vụ, một là kiếm gạo thịt cho thành phố; hai là nghe dân chửi. Chị nói Sáu Dân bận cứu đói cho thành phố, gửi chịhai cái tai nghe bà con chửi, chị mang hết về cho tôi. Không nghe dân chửi thì không làm gì nên hồn đâu!
Năm 1981 cả nước đói. Thành phố Hồ Chí Minh no hơn một tý nhưng tiêu chuẩn bình quân cũng chỉ được 7 kg gạo, 2 kg bột mỳ, 3 kg bo bo. Gần đến Nô-en và tết Dương lịch, lãnh đạo thành phốbấn lên lo cho mỗi người thêm ba kg gạo và 2 lạng thịt mà không xong.Một buổi chiều thứ bảy, tôi với Thiếu tướng Tô Ký cùng ông Hai Vinh cán bộ Văn phòng Hội đồng Bộtrưởng, Nguyễn Đắc Phú (Chín Phú), Giám đốc Công ty Nông sản Thực phẩm Xuất khẩu, đang ngồi ởchỗ bà Ba Thi (Nguyễn Thị Ráo) Giám Tổng Công ty Lương thực thành phố Hồ Chí Minh, thì ông Võ Văn Kiệt tới. Ông đi một mình với lái xe, không có bảo vệ cũng không có thư ký, trợ lý. Thấy ông, chúng tôi đứng dậy chào. Ông bắt tay Thiếu tướng Tô Ký rồi quay sang nói với bà Ba Thi:
- Chị Ba, có lẽ tuần sau chị phải đi miền Tây chuyến nữa kiếm cơm cho thành phố nghe chị?
Bà Ba Thi
Bà Ba Thi là người rất thẳng tính. Người ta nói bà không sợ trời, không sợ đất, chỉ nể mỗi ông Sáu Dân. Nhưng hôm đó bà cũng không nể nốt.
Khi ông Sáu Dân vừa nói xong, bà Ba Thỉ nổ liền:
- Không tôi không đi ăn mày nữa! Dứt khoát con Ráo này không đi đâu hết!
Ông Sáu Dân cười:
- Ai chọc ghẹo gì mà bữa nay nổi đóa bất mãn vậy cà?
- Tôi không bất mãn!
- Vậy sao không đi giúp tôi một chuyến?
Bà Ba Thi uống một ngụm nước rồi nói:
- Mỗi lần xuống miền Tây nghe dân chửi ù hết lỗ tai! Người ta chửi tôi không sao nhưng người ta chửi anh, chửi Đảng tôi chịu hết nổi. Người ta nói Sáu Dân nói tài giỏi cái con cá kèo gì mà vác rá đi ăn xin? Đảng lãnh đạo mà để dân đói khổ như vậy thì dẹp đi…
Ông ba Tô Ký thấy bà Ba Thi nói dữ quá vội đứng lên can:
- Chi Ba, ngừng lại đi!
Ông Sáu Dân can ông Tô Ký:
- Anh Ba cứ để chị Ba nói hết! Tôi, anh, Chín Phú và cả nhà báo nữa cùng dỏng tai nghe.
Bà Ba Thi nói xong ngồi thở. Ông Sáu Dân tự tay rót ly nước đưa cho bà Ba Thi và vui vẻ nói với chúng tôi:
- Chúng ta có hai cái tai cứ dỏng lên nghe dân khen hoài đâm quen. Làm hay không sao, làm dởcũng muốn khen. Hơi nghịch nhĩ một chút là không hài lòng. Thậm chí dùng quyền hành bắt bẻ, kết tội người nói thẳng, cho là bôi nhọ lãnh đạo, nói xấu Đảng, Nhà nước. Cái thói xấu ấy không biết đến bao giờ mới sửa được…
Ông Sáu Dân nói xong ngồi lăng đi suy nghĩ. Lát sau ông đứng dậy nói với bà Ba Thi rất chân thành:
- Lần này chị đi có hai nhiệm vụ, một là kiếm gạo thịt cho thành phố; hai là nghe dân chửi. Chị nói Sáu Dân bận cứu đói cho thành phố, gửi chịhai cái tai nghe bà con chửi, chị mang hết về cho tôi. Không nghe dân chửi thì không làm gì nên hồn đâu!
Trên đây là câu chuyên tôi được chứng kiến về cách tiếp nhận ý kiến phản biện của dân của ông Võ Văn Kiệt khi ông làm Bí thư thành ủy thành phố Hổ Chí Minh. Tôi nghĩ ông Kiệt không phải một chính khách hoàn hảo , nhưng đối với dân ông xứng đáng được dân tin, vì ông biết nghe dân chửi để sửa mình.
Đó là một nhân cách lớn.
MINH DIỆN
NHỮNG BÀI VIẾT MỚI NHẤT CỦA QLB & CÁC VỤ ÁN
1.HOT Links vềThủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng 2.HOT Links vềTướng Nguyễn Văn Hưởng 3.HOT Links vềThống đốc Nguyễn Văn Bình 4. HOT Links Nhómtội phạm Việt Nam 5. HOT Links vềChủ tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng 6.Hot Links vềTổng cục 2 7.Hot Links vềNội các Chính Phủ 8.Hot Links vềchủ quyền 9.Hot Links vềPhạm Chí Dũng 10.HOT Links vềVinaline 11.Hot LinksVikileaks 12.Hồ sơ Beo HồThị Thu Hồng 13.Hồ sơ MafiaTàu tại VN 14.Dân chủ& Đảng phái 15.Giớpchóp bu Hà Nội chống tham nhũng? 16. Các vụ án Ngân hàng khác 17. Đấu tranh cho nền dân chủ 18. Thơ văn 19. Hồ sơ các nạn nhân đại gia 20. Giáo dục 21. Gián điệp
HỒ SƠ BẮC Á& SỮA TH TRUE MILK HỒ SƠ LIÊN QUANMAFIA HỒ SƠ MASAN TECHCOMBANK HỒ SƠ VỀ NH PHƯƠNG NAM & TRẦM BÊ NGUYỄN ĐỨC KIÊN - EXIMBANK
3 comments:
Cố TTg Võ Văn Kiệt ( Sáu Dân) cùng thế hệ lãnh đạo thời đó thực sự vì dân, bởi họ đã từng nếm mật, nằm gai cùng đồng bào và chiến sỹ chiến đấu. Ông hiểu và thương dân, bới ông chính là người con của nhân dân, lớn lên từ trong lòng nhân dân. Đó chính là động lực và là phẩm chất cao quý của người làm lãnh đạo, dân tin và ủng hộ hết mình, dù khó khăn đến mấy. Nhưng đáng tiếc thế hệ đó, nhân cách lớn đó đã lùi vào lịch sử. Thế hệ lãnh đạo nhiệm kỳ 11 hiện nay, nhìn vào 14 vị uỷ viên Bộ chính trị cũng chỉ còn có vài ba người gọi là có phẩm chất đáng tôn trọng, chứ không có ai đáng ngưỡng mộ, kính trọng như ông Kiệt . Quyền, Tiền, Tình , Háo danh, Ngạo mạn, Dốt nát , Hèn nhát đã biến họ thành "lũ mặt người, tâm dã thú ": tham lam, lừa bịp, tàn bạo, thâm độc đối với nhân dân và đớn hèn trước kẻ xâm lược, rắp tâm bán nước cho đại hán để giữ chính quyền phục vụ cho lợi lộc của tầng lớp quan chức tham nhũng đương quyền.
Đa số cái hay của ông Sáu thì nhiều vô kể kể mải củng khó hết ! nhưng cái sai lầm nhất của anh là đả kéo tên X ra TW cứ để nó dưới xà mau thì dân đở khổ biết là bao nhiệu ,âu đó củng là cái vận hạn của dân tộc
Bằng chứng rõ nhất là khi Bác Sáu mất, cả 2 phe đối lập quan điểm hay đồng thuận ý thức chính trị đều nghiên mình tiếc thương cho một người luôn Vì Dân, Vì Nước.
+ Một trí thức đối lập đã từng thốt lên " Anh Sáu đi rồi tụi tui biết đối thoại với ai đây ???"
Post a Comment