Vualambao
Hu...hu... Bố là Trần Đăng Đàn, mẹ đừng
đặt tên con là Trần Đăng Thanh! Hu..hu...
mang tiếng mang tai lắm!
Tôi không có vinh hạnh được nghe buổi lên lớp về Biển Đông của ông đại tá phó giáo sư, tiến sỹ, nhà giáo ưu tú Trần Đăng Thanh cho các lãnh đạo đảng ủy khối, lãnh đạo đảng, tuyên giáo, cộng tác chính trị, quản lý sinh viên, đoàn, hội thanh niên các trường đại học cao đảng tại Hà Nội, ngày 16-12-2012, mà chỉ được nghe qua một băng ghi hình của con trai một người đồng đội.
Những gì nghe nhìn được, làm tôi vô cùng thất vọng vì quân đội ta lại có một vị đại tá với những phẩm hàm như vậy, mà hành vi ứng xử thiếu văn hóa và cách nói năng nhố nhăng như vậy.Thái độ hách dịch, bề trên của Trần Đăng Thanh, thể hiện khi ông ta chỉ tay xuống dưới nói: “ Đồng chí kia cất cái báo đi, cất kính đi. Tôi nói như vậy mà vẫn đọc báo, không nên như vây !”.
Xin nói để ông Thanh biết, mọi diễn giả không có quyền bắt mọi người phải lắng nghe mình nói, dù là Tổng thống. Anh nói hay, nói đúng, người ta chăm cú nghe và vỗ tay. Anh nói dở người ta huýt sáo, thậm chí bỏ về, có khi còn ném cà chua trứng thôi. Một người nổi tiếng hùng biện và đầy quyền lực như Fidel Castro trong một lần nói chuyện ở cung đại hội đảng cộng sản Cu Ba năm 1981, có người huýt sáo, ông đã ngừng nói, và xin lỗi đám đông thay vì đe nẹt người huýt sáo.
Hu...hu... Bố là Trần Đăng Đàn, mẹ đừng
đặt tên con là Trần Đăng Thanh! Hu..hu...
mang tiếng mang tai lắm!
Tôi không có vinh hạnh được nghe buổi lên lớp về Biển Đông của ông đại tá phó giáo sư, tiến sỹ, nhà giáo ưu tú Trần Đăng Thanh cho các lãnh đạo đảng ủy khối, lãnh đạo đảng, tuyên giáo, cộng tác chính trị, quản lý sinh viên, đoàn, hội thanh niên các trường đại học cao đảng tại Hà Nội, ngày 16-12-2012, mà chỉ được nghe qua một băng ghi hình của con trai một người đồng đội.
Những gì nghe nhìn được, làm tôi vô cùng thất vọng vì quân đội ta lại có một vị đại tá với những phẩm hàm như vậy, mà hành vi ứng xử thiếu văn hóa và cách nói năng nhố nhăng như vậy.Thái độ hách dịch, bề trên của Trần Đăng Thanh, thể hiện khi ông ta chỉ tay xuống dưới nói: “ Đồng chí kia cất cái báo đi, cất kính đi. Tôi nói như vậy mà vẫn đọc báo, không nên như vây !”.
Xin nói để ông Thanh biết, mọi diễn giả không có quyền bắt mọi người phải lắng nghe mình nói, dù là Tổng thống. Anh nói hay, nói đúng, người ta chăm cú nghe và vỗ tay. Anh nói dở người ta huýt sáo, thậm chí bỏ về, có khi còn ném cà chua trứng thôi. Một người nổi tiếng hùng biện và đầy quyền lực như Fidel Castro trong một lần nói chuyện ở cung đại hội đảng cộng sản Cu Ba năm 1981, có người huýt sáo, ông đã ngừng nói, và xin lỗi đám đông thay vì đe nẹt người huýt sáo.
Sự trịch thượng, tự đề cao mình của đại tá Trần Đăng Thanh còn bộc lộ một cách lộ liễu khi ông khoe khoang : “Đời người có nhiều hạnh phúc, hôm nay là một ngày hạnh phúc, vì tôi đi giảng , đi nói tới 4 hội nghị Phật giáo Đại cửu viện,và bây giờ nói với đội ngũ trí tuệ nhất của đất nước” Và “Tôi rất tự hào vì đội ngũ trí thức của chúng ta có tâm có tầm, như hiệu trường đại học y luận văn giỏi này, bắn súng giòi này!”.
Chỉ là một đại tá ở Học viện chính trị Bộ quốc phòng mà vênh vang như một lãnh tụ không bằng? Sự uyên thâm về học vấn, sự quảng minh của tuệ giác tới đâu mà Trần Đăng Thanh đi giảng cho 4 Đại cửu viện Phật giáo? Không biết ông bước ra khỏi chốn mê tâm chưa mà vội đi giảng đạo cho các bậc đại thừa? Sự huyênh hoang ấy, Khổng Tử đã nói cách đây hàng ngàn năm: “Tiểu nhân trí đoản bất kiến thâm sâu!” mà ông không hiểu sao?
Cái sự huyên thuyên khoác lác ấy với tuổi trẻ có thể tha thứ, nhưng một kẻ bạc đầu lại mang hàm đại tá sỹ quan chính trị như ông thì khó coi quá. Nhưng đó chưa phải quá tệ, đại tá Trần Đăng Thanh còn tỏ ra rất nông cạn và thiếu logic khi nói về Nga, Iran, Triều Tiên , Trung Quốc.
Người Nga có câu thành ngữ: “He khraso , za cpinoi!”, có nghĩa là không tốt khi nói sau lưng người khác. Trần Đăng Thanh nói xấu nguyên Tổng thống Borit Enxin, mà không hề biết rằng, không có ông thì không có Putin. Hơn nữa đánh giá nước Nga kiệt quệ do Borit Enxin là hết sức phiến diện. Phải nói rằng, Liên bang cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô Viết dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Liên xô đã kiệt quệ trước khi Gorbachev lên làm Tổng bí thư, và Borit Enxin phải làm cái gì cần phải lảm, để mở đường cho một nước Nga hiện nay. Tôi không biết đại tá Trần Đăng Thanh đã khi nào đặt chân lên nước Nga xưa và nay chưa, đã hỏi người dân Nga xem họ có luyến tiếc cái quá khứ xã hội chủ nghĩa không mà ông lại căm thù Borit Enxin và luyến tiếc thay họ?
Về Iran thì ông Trần Đăng Thanh tỏ ra là một người không hiểu biết gì về đạo Hồi ở sứ sở này. Giáo chủ Khomeini không phải tầm thường như ông Thanh hiểu mà tham vọng lớn hơn nhiều. Người lãnh đạo “cuôc cách mạng vĩ đại thứ ba” trong lịch sử loài người có tham vọng lãnh đạo toàn thế giới hồi giáo.
Đại tá Trần Đăng Thanh boa hoa để dấu diếm sự nông cạn, hay cố tình áp đặt tính đính hướng chính trị vào bài giảng của mình khiến gượng ép, không trung thực.
Trước một đám đông được chính bản thân ông xác nhận là đội ngũ trí tuệ nhất đất nước mà ông chỉ phô ra một thứ kiến thức tạp nham như rắc tấm cho gà con như vậy thì làm nhục người nghe rồi.
Với một cách nhìn thiển cận, phi logic, đại tá Trần Đăng Thanh bảo rắng Triều Tiên là một đất nước mà Việt Nam phải tập. Ông chứng minh sự tốt đẹp cùa chế độ xã hội chủ nghĩa Triều Tiên bằng việc người dân nước này tuyệt đối tin tường và kính trọng lãnh tụ của họ. Ông lấy ví dụ một vận động viên được Huy chương vàng Olimpic nói : “ Tôi giành được Huy chương vì luôn nghĩ tới công ơn chù tịch Kim Chang in và lời dạy của chù tịch Kim Chang un?”
Thưa phó giáo sư, tiến sỹ, nhà giáo ưu tú , đại tá Trần Đăng Thanh, có thật ông tin lời nói của vận động viên kia , cũng như nước mắt hàng triệu người Triều Tiên nhỏ xuống khi Kim Chang in chết là xuất phát từ trái tim họ không?
Ông thừa biết đó là cách nói cùa một người Triều Tiên, họ phải nói, phải khóc nếu muốn miếng bánh mì ăn và không muốn vảo tù. Đó là thứ sản phẩm của Trung Quốc tràn sang , bắt đầu từ thời hồng vệ binh Trung Quốc giơ quyển sách bìa đỏ có mấy chữ : “ Mao chủ xi y lủ”-Trước tác Mao Chủ tịch- và nói có thễ biến sắt vun thành vàng!
Ông là người biết phân biệt giả chân mà ca ngợi như vậy không sợ thiên hạ cười cho?
Đại tá Trần Đăng Thanh bảo Triểu Tiên nghèo tới mức cán bộ đi nước ngoài phải mượn nhà nước từ cái cà vạt đền bộ áo véc. Đại tá ạ, bản thân người viết bài này và rất nhiều người khác đã từng phải ký giấy mượn một đôi giày hở mõn, một chiếc vali không còn khóa, một chiếc áo véc sờn cổ , nhàu nát cùa Bộ tài chính trước khi lên máy bay sang Liên Xô học. Đó lả sự ưu việt của chế độ xã hội chủ nghĩa chính thống mà bây giờ Triểu Tiên còn duy trì.
Triểu Tiên nghẻo đói như vậy, nhưng tổ chức lễ quốc tang cho Kim Chanh in tốn kém bao nhiêu triệu đô la ông biết không, và liên tiếp phóng tên lửa tốn kém thế nào ông biết không?
Tôi cảm thấy thương hại một bộ óc u mê, một tâm hồn què quặt, cất lời ca ngợi việc Triều Tiên phóng tên lửa :“ Họ làm các nước lớn mất ăn mất ngủ, rất lo lắng vì quả tên lửa của họ, cái điều mà chúng ta phải học tập”.
Đảng ta , nhân dân ta không bao giờ muốn đe dọa bất kỳ một nước nào, một dân tộc nào bằng vũ lực. Tai sao ông lại bảo phải học Triều Tiên, bắt dân dói khổ , lấy tiển chế tạo tên lừa bắn lên trời cho các nước lớn sợ, ăn không ngon ngủ không yên? Tai sao ông có tư tưởng hiếu chiến như vậy? Thế mà ông huấn thị rằng “mục tiêu tối thượng là giữ được môi trường hòa bình!?”. Vậy ông giữ môi trường hòa bình với ai? Làm cho ai mất ăn mất ngủ? Một đại tá quân đội, một người trí thức, nhân danh đảng đi giảng bài, truyền đạt chủ trương chính sách của đảng về chủ quyền biển đảo mà tư tưởng bệnh hoạn như vậy sao?
Trần Đăng Thanh đã nói trắng ra là cái “môi trường hòa bình” chỉ giành cho Trung quốc, chỉ Trung Quốc mà thôi. Dù ông ta viện dẫn mối quan hệ Việt- Trung phức tạp thế nào, Việt Nam từng đánh thắng Trung Quốc ra sao từ trước công nguyên đến giờ, cũng chỉ để chứng minh mối quan hệ của đảng cộng sản Việt Nam với đàng cộng sản Trung Quốc là tốt đẹp, và truyền đạt mệnh lệnh “Không được làm mếch lòng Trung Quốc!”.
Tôi là một người lính, và chắc chắn từng trải chiến trận hơn ông Thanh, tôi cảm thấy bị sỉ nhục khi nghe ông Thanh nói: “Đối với Trung Quốc, điều không được quên : họ đã từng xâm lược chúng ta nhưng cũng không được quên họ đã từng nhường cơm xe áo cho chúng ta. Ta không thể là người vô ơn bội nghĩa!”.
Tôi đã viết bài báo về ân oán đối với Trung Quốc đăng trên Blog của Đại tá Bùi Văn Bồng, khẳng rằng, chính Trung Quốc phải mang ơn Việt Nam chứ Việt Nam không mang ơn Trung Quốc.
Trung Quốc từng rêu rao Việt Nam vong ân bội nghĩa nên “dạy cho Việt Nam một bải học” bằng cuộc xâm lược 17-2-1979. Bây giờ một ông đại tá Trần Đăng Thanh lại đạp lên xương máu đồng đội mình mà hùa theo kẻ xâm lược ư? Đau quá!
Ông Trần Đăng Thanh bảo rằng người Mỹ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta và “tội ác của Mỹ trời không dung đất không tha”? Vậy thử hỏi Trung Quốc đã bao giờ tốt thật với chúng ta chưa, và tội ác của Trung Quốc từ thời bà Trưng bà Triệu đến giờ, từ biên giới phía Bắc, phía Nam đến Hoàng Sa, Trường Sa, Biển Đông, trời có dung đất có tha không?
Là một người làm chính trị mà ăn nói mách qué như vậy thỉ nên đốt sách đi!
Ông Trần Đăng Thanh ra lệnh: “Trước mắt chúng ta phải tin tưởng vào sự lãnh đạo của đảng chúng ta?
Niềm tin chỉ được xác lập một khi lẽ phải được tôn trọng, trở thành chân lý rọi sáng vào tâm hồn con người. Không ai có thể bắt tôi phải tin một người như ông, cũng như một bộ phân không nhỏ đã thoái hòa biến chất trong đảng.
Ông Trần Đăng Thanh nói dai nói dài, cuối cùng lòi cái đuôi cáo ra: “Tôi đi giảng cho tất cả các đối tượng, bảo vệ Tổ quốc Việt Nam thời xã hội chủ nghĩa hiện nay có rất nhiều nội dung, một nội dung rất cụ thể, rất thiết thực với chúng ta, đó là bảo vệ cái sổ hữu cho những người đang hưởng chế độ hưu và bảo vệ sổ hưu cho những người tương lai sẽ hưởng sổ hưu!”. Thế là ông khuyên mọi người hãy "ngậm miệng ăn tiền!". Người dân yêu nước Việt mà chỉ thực dụng nhỏ hẹp thế thôi ư?
Ông đại tá Thanh nói sai cả đường lối đối ngoại và phanh phui cả những bí mật an ninh, quốc phòng, phê phán những người nói thẳng nói thật với Đảng, Nhà nước, mạt sát những người yêu nước. Thế mà lại ra lệnh cho mọi người phải tin vào sự lãnh đạo của đảng, của những người như ông ta, với cái tâm và cái tầm như vậy đấy. Tôi xin mượn ý của Giáo sư Ngô Bảo Châu để kết thúc bài báo này: Nếu có ai làm nhục đảng, làm mất niềm tin vào đảng, thỉ đó chính là Đại tá, PGS,TS Trần Đăng Thanh.
MINH DIỆN
NHỮNG BÀI VIẾT MỚI NHẤT CỦA QLB & CÁC VỤ ÁN
1.HOT Links vềThủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng 2.HOT Links vềTướng Nguyễn Văn Hưởng 3.HOT Links vềThống đốc Nguyễn Văn Bình 4. HOT Links Nhómtội phạm Việt Nam 5. HOT Links vềChủ tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng 6.Hot Links vềTổng cục 2 7.Hot Links vềNội các Chính Phủ 8.Hot Links vềchủ quyền 9.Hot Links vềPhạm Chí Dũng 10.HOT Links vềVinaline 11.Hot LinksVikileaks 12.Hồ sơ Beo HồThị Thu Hồng 13.Hồ sơ MafiaTàu tại VN 14.Dân chủ& Đảng phái 15.Giớpchóp bu Hà Nội chống tham nhũng? 16. Các vụ án Ngân hàng khác 17. Đấu tranh cho nền dân chủ 18. Thơ văn 19. Hồ sơ các nạn nhân đại gia 20. Giáo dục 21. Gián điệp
HỒ SƠ BẮC Á& SỮA TH TRUE MILK HỒ SƠ LIÊN QUANMAFIA HỒ SƠ MASAN TECHCOMBANK HỒ SƠ VỀ NH PHƯƠNG NAM & TRẦM BÊ NGUYỄN ĐỨC KIÊN - EXIMBANK
No comments:
Post a Comment