Thursday, November 8, 2012

Dị bản diễn văn mừng chiến thắng của Obama



Lá phổi của thành phố sẽ thành bãi đỗ xe.

Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Thank you, thanh you, thank you so much.
Đêm nay, hơn 60 năm sau, công viên Thống Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ là lá phổi xanh của thành phố, cần phải tiếp tục tiến về phía trước. Cần biến nó thành một bãi đỗ xe, một biểu tượng của Thăng Long, Đông Đô, Hà Nội, thủ đô phẩm giá của loài người.
Tiến về phía trước vì các bạn. Tiến về phía trước vì các bạn đã xác nhận một lần nữa, tinh thần đã giúp chúng ta chiến thắng cả chiến tranh và suy thoái, tinh thần đã đưa Thủ đô Hà nội rời khỏi đỉnh cao của hy vọng và bước xuống vực sâu của thất vọng.
Trong khi mỗi chúng ta sẽ theo đuổi một giấc mơ riêng, thì chúng ta vẫn là một cộng đồng và chúng ta đi lên hay thất bại cùng nhau với tư cách một thủ đô, một thành phố.
Trong cuộc tranh đấu dành bãi đỗ xe trong công viên Thống Nhất, các bạn, những người Hà Nội chân chính nên nhớ, con đường vẫn còn chông gai, hành trình vẫn còn dài.Chúng ta phải tranh đấu, và từ trái tim, chúng ta biết rằng, điều tốt đẹp nhất đối với công viên vẫn chưa đến.
Tôi muốn cảm ơn người Hà Nội đã tham gia vào cuộc xây dựng công viên Thống Nhất những năm cuối 1950 và đầu 1960. Họ phải gánh đất, đào mương, vét bùn để tạo nên Hồ Bảy Mẫu ngày nay. Để tỏ sự biết ơn đó, chúng tôi quyết biến nó thành cái gara, biểu tượng của công nghiệp hóa, hiện đại hóa.
Nhân đây, tôi muốn nói thêm, dù các bạn ủng hộ bãi đỗ xe hay phản đối, thì các bạn cũng đã làm cho tiếng nói của mình được lắng nghe.Và các bạn đã tạo ra sự khác biệt.
Tôi vừa có cuộc đàm thoại với Chủ tịch Nguyễn Thế Thảo để chúc mừng ông ấy và UBNDTP Hà Nội về chiến dịch quyết liệt nhằm xây bằng được bãi đỗ xe tại lá phổi xanh của thành phố.
Chúng tôi đã tranh đấu đến cùng vì tình yêu đất nước và thủ đô. Vì quan tâm tới tương lai nên quyết xóa bằng được cái công viên từng gọi là Thống Nhất, Lê Nin và nay lại Thống Nhất. Nếu sợ tên Thống Nhất gợi nhớ cho người Hà Nội cũ một kỷ niệm không hay thì chúng ta sẵn sàng đặt tên là Gara Lenin.
Trong quá khứ, người Hà Nội đã xây dựng những hồ nước bẩn thỉu thành những công viên xanh mát. Đó là di sản cần trân trọng và hoan nghênh. Nhưng các bạn biết đó, di sản nào cũng có tuổi của nó.
Trong những tuần tới, tôi có dịp ngồi với Chủ tịch Thảo để bàn thảo về vấn đề liệu có thể làm việc cùng nhau để biến các công viên khác thành những nơi để xe cho giới trung lưu hay không.
Tôi muốn cảm ơn một vài người bạn đã chung vai sát cánh trong suốt mấy năm qua, những chiến binh của Thăng Long, vì đã quyết đưa dự án này vào thực hiện, dù đã bị phản đối dữ dội.
Và tôi sẽ không thể trở thành một người đàn ông như ngày hôm nay nếu không có những người phụ nữ Hà Nội xinh đẹp và yêu quí. Tôi muốn nói rằng, các thiếu nữ Hà Nội, anh yêu các em hơn bao giờ hết. Anh chưa bao giờ cảm thấy tự hào hơn hôm nay khi thấy Hà Nội yêu quý các em, nhân dân đã đồng ý bỏ công viên, nơi dạo chơi và nhẩy nhót của các em.
Các cháu gái Hà Nội đang lớn lên để trở thành những người phụ nữ thông minh và xinh đẹp. Bác rất tự hào về các cháu vì có thể sống trong thành phố mà mầu xanh cứ biến dần.
Nhưng bất chấp mọi khác biệt, phần lớn chúng ta đều có chung hy vọng về tương lai của Hà Nội. Chúng ta muốn con cái chúng ta trưởng thành ở một nơi với những trường học không có cây xanh, không có chỗ chơi công cộng, nhưng vẫn sản sinh ra nhưng trường lớp tốt nhất, thầy cô giáo tốt nhất và những nhân tài tầm cỡ thế giới.
Một Thủ đô được thừa hưởng địa vị đứng đầu thế giới về ô nhiễm, khói bụi và còi xe, biết khám phá và cải tiến, nhằm bê tông mọi vườn hoa, đất trống, biến biệt thự có lịch sử hàng trăm năm thành nhà kính nhôm cao chọc trời. Thủ đô đó không bị đe dọa bởi mối hiểm nguy từ việc hành tinh ấm lên.
Chúng ta không muốn giữ lại một thủ đô được coi trọng và ngưỡng mộ khắp hành tinh. Một Thủ đô được bảo vệ bởi quân đội và an ninh hùng mạnh nhất trên trái đất, được mệnh danh thành phố của hòa bình.
Đó cũng là thủ đô đang đi lên với niềm tin sắt đá rằng, môi trường thiên nhiên cần bị gạt bỏ để làm nên một thành phố ô nhiễm. Thủ đô đó được xây dựng trên những chân giá trị của mọi cư dân.
Dù dự án có được duyệt hay không, thì lâu nay tôi vẫn lắng nghe các bạn. Tôi đã học được rất nhiều từ các bạn và các bạn đã làm nên một Thủ đô tươi đẹp hơn vì tôi biết bỏ ngoài tai những đóng góp đa chiều.
Tôi sẽ đến Công viên Thống Nhất với quyết tâm cao hơn và nhiệt huyết lớn hơn bao giờ hết để tiếp tục xây dựng hầm chứa xe dưới đất và cả trên trời. Chúng tôi làm điều đó là vì các bạn, chứ không phải cho chúng tôi. Vì có sơ múi gì đâu ở 5000 m2 đất mà tấc đất tấc vàng theo đúng nghĩa đen.
Trong những tháng tới, tôi sẽ làm việc với lãnh đạo của các công ty cá mập để bàn cách giải quyết các vấn đề: giảm thâm hụt ngân sách bằng cách nâng giá giữ xe, nhập thêm nhiều xe hơi, tiếp tục xây những gara khác.
Không phải công việc của chúng tôi chỉ có thế. Vai trò của công dân trong nền dân chủ không chỉ kết thúc ở chuyện cái công viên. Thủ đô Hà Nội chưa bao giờ dừng lại trong phát triển bề nổi. Chúng ta có thể làm cùng nhau, dù khó khăn và chông gai, nhưng cần thiết cho một thủ đô tự trị. Đó là nguyên tắc mà chúng ta đã tạo nên.

Thế hệ tương lai sẽ chơi trên nóc hầm gara.

Hà Nội Thăng Long có nhiều của cải hơn bất kỳ thủ đô nào, nhưng chúng ta không giàu vì điều đó. Chúng ta có quân đội mạnh nhất trong lịch sử, nhưng điều đó không khiến chúng ta hùng mạnh. Những trường đại học, nền văn hóa của chúng ta đều khiến thế giới ghen tỵ nhưng lại không làm thế giới sát lại gần chúng ta.
Điều giúp Hà nội trở nên khác biệt chính là biết biến công viên thành khách sạn, nơi để xe, Hồ Tây với trâu vàng và đàn sâm cầm thành cái hồ ô nhiễm nhất nhì thế giới.
Để có điều đó, chúng ta phải chấp nhận những nghĩa vụ nhất định đối với nhau là sự đồng thuận cho phát triển, chiếm đất vàng. Đó là điều khiến Hà Nội trở nên trái tim của nhân loại.
Và hôm nay, bất chấp rất nhiều khó khăn mà chúng ta đang trải qua, bất chấp mọi niềm thất vọng của số đông người Thủ đô, tôi cảm thấy lạc quan về tương lai hơn bao giờ hết.
Tôi đề nghị các bạn giữ lấy niềm hy vọng đó. Tôi không nói về niềm hy vọng mù quáng. Tôi không nói về chủ nghĩa duy tâm mơ tưởng khiến chúng ta bị gạt ra rìa hoặc trốn tránh nhiệm vụ.
Hỡi Hà Nội, tôi tin chúng ta có thể đi lên từ những tiến bộ mà chúng ta đã tạo dựng, và tiếp tục phấn đấu để tạo thêm công ăn việc làm trông xe đêm ngày, những cơ hội mới và sự bảo đảm vững chắc hơn cho tầng lớp trung lưu, để họ có xe đẹp gửi trong hầm kiên cố.
Tôi tin rằng chúng ta có thể giữ lời hứa với những người đã lập nên Thủ đô này là Lý Thái Tổ. Nếu bạn sẵn sàng làm việc chăm chỉ, thì vấn đề bạn là ai, bạn ở đâu tới, bạn trông như thế nào hay bạn yêu nơi nào không có ý nghĩa gì cả.
Bạn là người Hà Nội, Ninh Bình, Nghệ An hay miền Nam, già hay trẻ, giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay khuyết tật, đồng tính hay không đồng tính đều không có ý nghĩa gì.
Dù thế nào thì phần đất dành cho các bạn cũng ít, không thể nhiều như những chủ các xe hơi xịn.
Tôi tin rằng chúng ta có thể cùng nhau nắm lấy tương lai. Vì chúng ta không bị chia rẽ như trong chính trị Hoa Kỳ. Chúng ta vĩ đại hơn tất cả những tham vọng của từng con người. Đó là sự đồng thuận xây gara trong công viên Thống Nhất.
Thủ đô thì không thể tập hợp của những mầu xanh lá cây. Hà Nội đang và sẽ là Thủ đô của bê tông cốt thép. Với sự trợ giúp của các bạn và của giời đất, chúng ta sẽ tiếp tục hành trình phía trước. Và nhắc nhở thế giới rằng tại sao chúng ta sống trong một thủ đô vĩ đại nhất trên trái đất.
Cảm ơn các bạn. Chúa phù hộ các bạn. Chúa phù hộ cho Đông Đô, Thăng Long, Hà Nội.
Theo blog HM
PS. Xin lỗi Tổng thống Obama vì chót nhại lời ngài. HM Blog.

No comments: